ܓܨܓTuổi Trẻ An Lão Bình Định (TTALBĐOL1) Tham gia nhóm FB Mem thoát

You are not connected. Please login or register

Yêu là không bao giờ nói hối tiếc !

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Crymeme

Crymeme
Mem Đặc Biệt
Mem Đặc Biệt

Yêu là không bao giờ nói hối tiếc ! Thumb_flex-1280318752987741_file
Trái đất là một con tàu lớn mà không hề có hành khách. Bởi tất cả chúng ta đều là những thủy thủ. Chúng ta phải tự chèo lái. Cuộc sống sẽ chỉ hiện hữu một lần trong đời, ban tặng chúng ta 365 ngày mỗi năm làm vốn. Từng giờ, từng phút trôi qua sẽ không bao giờ lặp lại. Chính vì vậy, chúng ta đừng đợi.



Đừng đợi phải nhìn thấy một nụ cười rồi mới mỉm cười lại.
Đừng đợi đến khi được yêu thương rồi mới yêu thương.
Đừng đợi đến khi cô đơn rồi mới nhận ra giá trị của những người bạn.
Đừng đợi có một công việc thật vừa ý rồi mới bắt đầu vào làm việc.
Đừng đợi đến khi có thật nhiều rồi mới chịu chia sẻ đôi chút.
Đừng đợi tới khi vấp ngã rồi mới nhớ đến những lời khuyên.
Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian rồi mới khởi đầu một công việc.
Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng rồi mới cố xin lỗi.
Đừng đợi vì bạn không thể biết bạn sẽ phải đợi bao lâu.

Tôi sinh ra và lớn trên mảnh đất đầy nắng và gió Lào miền trung, cuộc sống vất vả bên những cánh đồng lúa, những vụ mùa bội thu đem lại thu nhập cho gia đình. Trong trí tưởng tượng của tôi, thành phố luôn hiện ra như những lâu đài cổ tích tráng lệ. Khát khao của tôi trong mỗi giấc mơ là được đặt chân đến chốn văn hóa phồn vinh ấy.

Rời khỏi miền quê nghèo lên thành phố học tập, tôi bươn chải kiếm sống vì đồng tiền ít ỏi ba mẹ gửi lên không đủ cho chi phí đắt đỏ. Và đôi chân tôi cũng đã cứng cáp hơn khi bước đi trên con đường nhiều trở ngại. Tôi nhận ra rằng, những món ăn ngon nhất trong đời chúng ta thường không đến từ các nhà hàng. Chúng đến từ những người mà ta yêu thương nhất, từ những vùng đất mà ta gắn bó nhất và những kỷ niệm ấu thơ ấm áp.

Khi bước vào khu vườn tâm hồn của chính mình, nếu bạn thấy những trái chín mọng, đừng để chúng rụng mà hãy vươn tay hái mỗi khi có thể. Hãy nếm hương vị giản dị mỗi ngày dành tặng cho ta. Hãy nhắm mắt lại và cảm nhận trái tim bạn là một khu vườn tình yêu. Có người nói: "Nếu tình yêu xuất phát từ những bức tranh thì có lẽ tất cả chúng ta đã trở thành họa sĩ".



Có những chuyến đi gắn liền với những khoảnh khắc và một quãng đời, sẽ đánh dấu và làm thay đổi cả đời người. Tôi yêu anh qua một cuộc gặp gỡ thật tình cờ. Tham gia buổi lửa trại ở vùng đất cao nguyên Đắk Lắk trong chuyến đi thực tập, lúc ấy anh là hướng dẫn viên du lịch theo đoàn lên đây. Anh nổi bật giữa đám đông bởi khuôn mặt điển trai, đôi bờ vai rộng. Nhìn anh còn rất trẻ nhưng thấp thoáng bóng dáng của người đàn ông từng trải, chín chắn và không hiểu sao tôi có cảm giác an toàn khi ở bên anh.

Chúng tôi ở trong cùng một buôn làng của người M’nông. Hai đoàn tham gia những hoạt động cùng nhau và từ bao giờ chúng tôi đã trở nên thân thiết. Ngoài thời gian anh dẫn đoàn đi tham quan, chúng tôi đã ở bên nhau tâm sự, kể những câu chuyện của mình. Hai tuần sau trở về thành phố, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau. Rồi tình yêu nở hoa.

Tôi sống trong hạnh phúc khi có anh bên cạnh, nắm tay tôi đi dạo, dưới hương hoa sữa thoang thoảng hàng đêm và một chút se lạnh khi tiết trời chuyển mùa. Tôi không thể tin mình đã chạm tay tới thiên thần và tình yêu. Yêu thương và quan tâm là những thứ không cần phải học, nó sinh ra từ trái tim con người tự nhiên như ánh nắng, nước mát và cỏ hoa trên trái đất này. Anh đã dạy tôi như vậy.

Ngày anh nói có chuyến công tác dài ngày và có lẽ sẽ lâu lắm mới về, anh vừa cười vừa bảo: "Nếu không thấy anh liên lạc thì đừng chờ anh nhé nhóc!" Rồi anh đi. Đường đời không bao giờ thẳng tắp, mọi chuyện đều có thể xảy ra, cả điều mong đợi lẫn không mong đợi. Lúc đó tôi đâu suy nghĩ, cảm nhận được điều gì trong câu nói của anh vì còn bận giận dỗi vu vơ anh không nói sớm hơn. Rồi cũng đúng như lời anh nói, không liên lạc, không e-mail.

Tôi đã tìm anh, tìm trong vô vọng bởi vì suốt một thời gian dài không ai nói cho tôi hay anh sang Mỹ... chữa bệnh. Anh đã nhờ gia đình mình giấu không cho tôi biết. Căn bệnh quái ác không buông tha anh và dẫn anh đến một nơi thật xa. Nhưng ở đó anh vẫn sẽ là một hướng dẫn viên tài ba đưa mọi người du ngoạn khắp nơi trên thế gian này. Anh sẽ thỏa sức hít thở khí trời, tận hưởng vẻ đẹp của những cánh đồng mùa xuân đầy hoa và nắng.

Đứng trước ngôi mộ anh bây giờ, cầm cuốn album tự tay anh làm tặng trước khi sang Mỹ mà mẹ anh trao lại cho tôi, những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Liệu ai là người sẽ thay thế anh, sẽ xóa đi những nỗi buồn trên gương mặt tôi. Anh giờ này ở tận nơi đâu?

Anh có biết, em muốn gửi trả anh cuốn album không phải để xóa nhòa tình yêu của chúng ta mà em muốn giữ lại tận sâu trong trái tim mình hình bóng anh ở đó. Em sẽ không hối tiếc vì bất cứ điều gì, bởi anh từng động viên em phải sống mạnh mẽ, can đảm chấp nhận thử thách và luôn nhìn về phía trước.

Cuộc sống bây giờ của em rất tốt, thời gian đã khâu hộ vết thương giùm em. Đến một lúc nào đó em sẽ mỉm cười đón nhận tình yêu mới anh nhé! Em tin anh cũng sẽ chúc phúc cho em!

Share this post on: reddit

No Comment.

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

© 2010-2018.An lão-Bình định.thiết kế & sáng lập: tpngaydo2008
thành viên tiên phong: tpngaydo2008,Crymeme,Redmaster,tuquynh,phong-tuti...

Sông An lão ngàn năm vẫn trải - tình yêu này dzữ mãi không thôi
Skin được Convent về PunBB bởi Chupy